Một chút về concert Một mình bao la - liveshow kỷ niệm 30 năm của nhạc sĩ Đỗ Bảo.
Buổi diễn đã kết thúc từ mấy ngày trước nhưng trong tôi mọi thứ như bắt đầu. Một phần tự sâu thẳm trong lòng tôi bị đánh thức và đòi hỏi một không gian để được buồn, được thả lòng chìm sâu vào những suy nghĩ, được đi lang thang qua từng miền ký ức, qua từng thời khắc của hiện tại trong một ánh nhìn hoàn toàn khác.
Những câu chữ lần lượt nối nhau tạo thành một bức tranh khổng lồ đầy màu sắc - một thế giới cách biệt hoàn toàn, ở đó thời gian ngừng lại, chúng ta chỉ còn một mình, để thật lòng nhìn vào bên trong mình, lắng nghe những tâm tư của chính mình và nhìn ngắm cuộc sống bằng một tình yêu chân thành nhất.
Tôi tự hỏi có phải mình đã quên dành những khoảng thời gian một mình như thế, để tận hưởng sự cô đơn và nỗi buồn đến tận cùng. Đó là lúc mình có thể tự do khóc cười cho những điều riêng, tự cổ vũ và ôm lấy chính mình. Trong vùng tối của nỗi buồn sâu thẳm, ta nằm thở và nghe từng tiếng lòng ta đang thổn thức. Ta tạm bỏ lại ngoài kia những thanh âm hối hả, tĩnh lặng nhìn ngắm những phần đẹp nhất của cuộc sống.
Những tâm hồn mong manh đầy tình yêu, khát khao muốn thấu hiểu con người và vạn vật đã được phiêu du trong tâm trí, mỗi người sẽ có những bức tranh của riêng mình, nơi mà những điều cũ kỹ và những nỗi buồn trông cũng thật đẹp đẽ.
Để sau tất cả chúng ta nhận ra bên trong mình luôn có một tâm hồn cần được vun trồng bởi những điều tốt đẹp, cần được chăm sóc và dành thời gian để tĩnh lặng.
22.11.23
Comments